Xem truyện khác
Màu nền

Chàng trai vô tận (đang cập nhật)

... người đàn ông đổ sụm xuống bắt đầu từ cái đầu lâu ngoẻo xuống cổ, xương sườn lụn bại xuống xương chậu làm cái đầu dao động qua về và nhún nhảy như được lắp trên cái trục lò xo, lớp áo cháy xém còn bám lại nhanh chóng nóng chảy thành tro bụi, thịt thà bốc khói. Sau cùng là mặt đất.
Chủ đề:
2021
0
1
Chàng trai vô tận (đang cập nhật)

Buê Đuê Tráp lê bước trên đường, bơ phờ và mệt mỏi. Mồ hôi hòa vào nước mắt cuối cùng nhòe đi bởi mưa. Cả người anh run lên. Gió táp qua người, sục vào lỗ chân lông khiến đám lông tơ sau gáy – vị trí còn khô ráo – dựng đứng cả lên trong một động tác nghiêm trang đến kỳ ngộ. Chiếc mũ lưỡi trai cài vào ba lô như bị nhúng nước, nhiễu từng giọt xuống đường. Anh vừa bước những bước nặng trĩu vừa ngoái lại, phía sau anh là một đại lộ thẳng băng, sâu hút và anh có thể nhận thấy đặc điểm hoang vu của khung cảnh: không một bóng người.

Những cột điện cao thế giăng ngang đại lộ ngập mưa, những sợi mưa giăng giăng nhẹ nhàng quàng lên người anh như những sợi tơ nhện. Mưa trở nên nặng hạt, rơi xiên qua khung cảnh bao chứa anh như hàng triệu vì sao băng đang rơi, những vì sao ẩm ướt. Buê Đuê quá đỗi thèm khát sự ướt át kiểu này, anh liếm nó trên mặt mình và nhìn xiên lên những cột điện cao thế. Một chú quạ ướt mưa cúp rụp cánh ngó trân trân xuống anh, một chú quạ với nét vẽ gồ ghề ngó trân xuống một hình thể với những đường nét gồ ghề cao lêu nghêu còng cả lưng với chiếc ba lô đâm ngang bởi một chiếc chiếu cuộn tròn.

Buê Đuê Tráp đưa tay xin nhờ xe nhưng chẳng ma nào cho anh lên, anh không hiểu vì sao. “Họ biết mình là ai sao?”, anh tự hỏi. “Họ nhận ra mình ư?”. Một chiếc, hai chiếc, rồi bốn chiếc lao qua anh, bỏ lại anh với một sự đánh cược: cho hay không cho. “Chắc chắn họ đã nhận ra mình là kẻ trốn chạy”, Buê Đuê bước chậm hẳn với một ý nghĩ buồn bã về sự bỏ mặc. “Thôi kệ, thà bị bỏ rơi còn hơn bị tố giác!”, khóe miệng anh nhếch lên với vẻ khinh bỉ. Nhưng anh phải hối hận: cuối cùng cũng có một chiếc dừng lại, may quá! Anh hấp tấp chạy tới, ba lô còng lưng. Người ngồi trong xe hét lên và biến mất ngay khi nhìn thấy anh. Buê Đuê tiếp tục không hiểu nốt, sao họ lại như vậy.

Mưa cứ thế rất nhanh thấm ướt quần và chân anh. Trời lúc này đã tổng hợp thành một thứ âm thanh kinh khủng của mưa và gió: rào rào ào ào.

Rồi cũng có một chiếc cho anh lên. Buê Đuê Tráp ngồi vào xe, chủ xe giật mình nhìn qua kính chiếu hậu mắt trợn tròng trong vẻ câm nín vì đã lỡ. Bất thình lình cả chiếc xe bị hất tung lên trời khi va vào một chiếc bán tải. Chiếc xe bốc cháy giữa trời mưa. Buê Đuê và chủ xe khét lẹt cùng nhau. Hai kẻ họ mở cửa xe và rơi ra như bị tuột khỏi một cái máng, lướt, trườn rồi bò, bỏ xa chiếc xe và đám khói đen sì toả ra giữa nền trời. Cuối cùng họ đứng thẳng dậy trong bộ dạng còng queo của hai bộ xương di động, tiến về phía cuối trời. Chiếc xe vừa kịp nổ tung sau lưng họ, một minh họa ngầu lòi cho đối tượng vừa thoát ra khỏi nó.

“Anh muốn đi đâu?”, chủ xe – lúc này đã chẳng còn vẻ kinh ngạc dù mắt vẫn trợn tròng – hình ảnh cuối đời của gã, nhìn kẻ đi nhờ xe hỏi.

Buê Đuê Tráp nhìn về phía cuối trời, nơi những hàng dây điện bị tuột xuống dưới đồi, nổi lên giữa nền trời một toà tháp nhỏ tí hin như mắt anh và nằm gọn trong lòng bàn tay anh: “Đấu Trường Công Lý!”, anh đáp.

Chủ xe đưa tay bật đánh tách, chẳng có ngọn lửa nào nổi lên: “Nghe như phim!”. Nhưng rồi gã lục trong trí nhớ đã cháy xém của mình về địa danh lẫy lừng này, xém chút nữa đã không giữ được bình tĩnh. Sau đó gã vẫn giả vờ tò mò về cái “cuối trời” ấy: “Có gì hấp dẫn trong đó?”.

“Tôi chưa biết”.

“Vậy, anh đến đó để làm gì?”.

“Tôi vào đó để thay đổi cuộc đời!”, Buê Đuê không nhìn quanh nhìn cút, mắt không đảo, vẫn cái nhìn trực diện theo hướng dẫn lối của mũi chân về phía trước – phía cuối trời.

“Chà”, người đàn ông cho đi nhờ xe chép miệng, thấp thoáng hàm răng sáng choang trên khuôn mặt nham nhở vết cháy, “nghe hấp dẫn thật. Nhưng có vẻ còn xa đấy, trông nó nhỏ đến thế cơ mà. Nhỏ và lơ lửng nữa”. Rồi gã giơ ngón trỏ đã cháy đen, chỉ còn bám chút thịt đỏ dưới lớp sừng của móng, hơi quắp queo bởi chẳng thể duỗi thẳng, an nghỉ, chỉ nhấp nhấp lên bức tranh khung cảnh phía trước: “Một, hai, ba… Anh phải qua bảy ngọn đồi nữa đấy, chà bảy ngọn”. Càng nói, gã càng thấy mình lụi tàn và thụt lùi dần so với bước tiến của chàng trai. Cuối cùng, như bao cảnh tượng đã ở lại phía sau lưng, người đàn ông đổ sụm xuống bắt đầu từ cái đầu lâu ngoẻo xuống cổ, xương sườn lụn bại xuống xương chậu làm cái đầu dao động qua về và nhún nhảy như được lắp trên cái trục lò xo, lớp áo cháy xém còn bám lại nhanh chóng nóng chảy thành tro bụi, thịt thà bốc khói. Sau cùng là mặt đất.

Buê Đuê Tráp chính thức bước vào chặng hai sau khi đã thành công ở chặng một: lên được xe của một ai đó. Anh vẫn lặng lẽ tiến lên. Lúc này anh đã đi xiên. Anh như một tên nô lệ triều đại Pharaoh đang kéo những tảng đá nặng đến hàng tạ dù lưng anh chẳng còn chiếc ba lô nào.

Quả cầu tròn trong suốt đóng gói anh trong một gói hàng giải trí, được phát trực tuyến trên reddit và được theo dõi bởi 3600 AI. 7200 AI và con người đã trải qua một trò chơi liên minh để tranh suất xem trực tuyến, 3600 AI may mắn.

Trên quả cầu tròn không có trục quay, Buê Đuê vẫn miệt mài cái dáng hình nô lệ của mình từ hình ảnh này đến hình ảnh khác.

“Có ai đó có thể dừng anh ta lại không? Anh ta chẳng bao giờ kết thúc được nó đâu!”, một comt. nhận được mười lượt phản hồi.

> “Có ai nói cho tôi biết nó là cái quái gì không?”, một acc ngơ ngác.

>> “Nó là ma trận có dạng đường thẳng, gồm 3600 khung cảnh được đồ hoạ bởi 3600 nhân viên, và nó luôn lặp lại!”.

>>> “Vậy thì nó cũng phải ngừng thôi”.

>>> “Nó không ngừng đâu! Nó là trò chơi vòng luân hồi đấy, được tạo bởi AI ngáo ngơ nhất vũ trụ! Ai trên đời có thể thoát khỏi vòng luân hồi chứ?”.

Có những tiếng kêu gào: “Những người nghi ngờ thuyết tái sinh hay các Phật tử ơi, cho hỏi cách thoát khỏi vòng luân hồi đi!”.

Buê Đuê Tráp cứ đi xiên trên màn hình phát trực tuyến trong khi lượt xem liên tục giảm bởi người ta để đấy đi giải quyết việc cấp bách, người ta còn bận cho mèo ăn hoặc đi vệ sinh. Đã 3578 phân cảnh đi qua, không có một ai tiếp ứng cho anh, không một khán giả nào cho anh một trợ giúp dù anh đã suy nghĩ nát óc để thoát khỏi hàng ngàn hóa thân vừa rồi. Nếu anh tới giới hạn mà không thể thoát ra, anh sẽ bị nổ tung cùng quả cầu này!

Không một sự trợ giúp dù cho anh – trải qua 3578 kiếp – chỉ còn trơ xương. Các gai xương đã mọc lên khắp đốt sống thân anh, mắt anh cứ thế lồi ra nhìn thế giới, một thế giới đi bộ. Trên dãy Alps, hàng ngàn con cừu như bản sao của nhau. Chỉ có thể phân biệt nhau bằng các con số. Chúng đi bộ. Con người cũng đi bộ. Buê Đuê Tráp đi bộ.

Bất ngờ, anh đột ngột dừng lại. “Snapdragon!”, Buê Đuê rên lên và nhìn lại bản thân, đang hóa thân trong một con Rồng nhỏ. Anh tiến lại một khóm hoa Rồng bên vệ đường.

Hoa Rồng nở.

Buê Đuê khè lửa vào mặt những cái miệng rồng đang há ra, nó chỉ rung rinh.

Hoa Rồng tàn.

Cánh hoa héo đi, bông rụng xuống thành những chiếc đầu lâu thu nhỏ kỳ dị.

Buê Đuê nhặt nó lên và ngắm nghía.

“Bi Ci Đi, vào nhà!”, Tiop gọi.

Buê Đuê phủi tay chạy vụt vào nhà. Đống đầu lâu lăn lông lóc trên sân.

Buê Đuê buồn rầu nhìn đám hoa Rồng đang lăm le những cái đầu lâu trêu ngươi anh và nhớ lại chút ký ức lúc nhỏ với bố. Anh cũng nhớ ra tên mình là Bi Ci Đi trong bảng chữ cái. Bố anh ám ảnh với việc giải tam giác từ hồi trung học và ám ảnh khi anh ra đời.

Thế là Buê Đuê rùng mình đứng dậy. Đôi lúc anh khá lơ là với cuộc đời mình. Anh vẫn đang đi xiên, với cái dáng còng kheo và độ dài của xương, anh đang dần dà để mình rơi vào các Hóa Thân để không uổng công các nghệ sĩ đã tạo nên anh và bối cảnh cho anh ở vào!

“Có ai vào giúp nó không, nó sắp ngỏm rồi!”, một comt. không có phản hồi nào cả.

Trên một căn phòng áp mái ẩm thấp ngập tràn bóng tối phát ra thứ ánh sáng chớp tắt chớp tắt của màn hình vi tính, giọng đọc lạnh tanh của phát thanh viên AI vang lên, chắn ngang chương trình quảng cáo trên video phát trực tuyến, lịch sự đến lạnh người:

“Xin chào những người chiến thắng, Đấu Trường Công Lý đang mang đến cho các bạn một trải nghiệm khó quên. Các bạn có thể chọn phong cách bình luận cảm xúc, trung tính hay vô tính tùy theo nhu cầu của mình. Đây là một tiện ích mới mẻ được cho phép bởi Quỹ Bảo Vệ AI. Chúc các bạn có một buổi xem trực tuyến thật vui vẻ!”.

“Có ai không, giúp nó đi!”, một comt. khác kêu gào đến tuyệt vọng.

> “Không AI nào giúp được đâu!”, một acc nhận định. “Làm sao giúp được chứ, đó là Vòng Luân Hồi đấy! Ngay khi biết được mọi thứ sẽ trôi qua, tôi chẳng thể nào sống trong thực tại nữa. Tôi là một thể xác phù du. Chính tôi đấy!”.

1
0
Chương trước
Chương sau
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Yêu thích
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

Tiểu thuyết cùng danh mục

Sinh tồn

Chàng trai vô tận (đang cập nhật)

1
Nàng không ngã rẽ
2021

Tiểu thuyết được đọc nhiều

Hư cấu Kỳ ảo

Công xưởng cuộc đời: Từ Mangadan đến Cape Town

10
Nàng không ngã rẽ
2023
Huyền thoại giả tưởng

Không còn là con người

6
Nàng không ngã rẽ
2021
Hư cấu Kỳ ảo

Chúng ta của trước đây: Trả lại thời gian

4
Nàng không ngã rẽ
2021